Giác quan thứ sáu

Mỗi ngày, tôi cầm điện thoại lên và vào Notes để viết gì đó. Điều khác lạ của tôi là những dòng đầu tiên tôi viết rất nhanh và suôn sẽ. Tôi cứ viết theo quán tính mà không có ý tưởng trước nên đôi lúc dừng lại, tôi cũng không hiểu mình muốn viết gì. Người ta bảo ý tưởng dẫn dắt hành động, riêng tôi thì ngược lại, hành động dẫn dắt ý tưởng. 

Tôi ngồi trong quán cà phê ít khi đông khách. Ở đây, thường lúc nào cũng có vài khách trò chuyện hay điện thoại lớn tiếng. Khi chú ý, tôi nghe hết. Khoảng 11 giờ thì quán có cơm trưa văn phòng, mùi thức ăn thơm thơm, gợi đói. Nhưng tôi chưa muốn ăn giờ này. Tôi vẫn tiếp tục viết, viết bằng cả năm giác quan, có khi bằng cả giác quan thứ sáu. Phải rồi, ý tưởng đã đến. Đó chính là giác quan thứ sáu. 

Chắc ai cũng có lần được linh tính báo trước một điều gì đó sắp xảy đến, có thể đang xảy đến cũng không chừng. Suy ra từ mình, tôi thấy những lúc tâm trạng bất an tôi mới “có” giác quan thứ sáu. Điều dự báo đó có thể là xui xẻo hoặc may mắn, có thể là chuyện buồn hoặc chuyện vui. Mà thường là buồn. Nên tôi không thích “có” linh tính thậm chí rất ghét nó. Hơn nữa, nó chả giúp ích gì được cho mình. 

Có nhiều việc xảy ra trong đời quá, không làm sao nhớ hết. Đôi lúc ta cố nhớ một chuyện gì đó, dù rất cố gắng nhưng vẫn bó tay. Nhưng có một chuyện mà tôi không bao giờ quên, dù nó nhỏ xíu như cái móng tay. Đó là một ngày của năm 30 tuổi, thời khắc cụ thể là hơn 11 giờ. Lúc đó tôi đang chạy xe từ công ty về nhà nghỉ trưa. Cả buổi sáng hôm đó không hiểu sao đầu óc tôi cứ lâng lâng, suy nghĩ rối rắm hết chuyện này đến chuyện khác. Rồi cũng không hiểu sao tôi lại thấy lo lo trong dạ, tự nhiên lại linh tính sắp xảy đến chuyện gì đó không hay. Trên đường về nhà, tôi lại tiếp tục lo lắng vô cớ như thế. Đến khúc đường bà Huyện Thanh Quan – Điện Biên Phủ, đang vượt qua ngã tư thì bị một chiếc gắn máy ngược chiều đâm ngang khiến tôi bị ngã xe bất tỉnh. Lúc mở mắt ra thì thấy anh bạn tôi đang to tiếng với thằng  chạy ẩu, còn nó thì cứ xin lỗi rối rít. Câu chuyện được giải quyết như sau: thằng chạy ẩu đồng ý bồi thường xe hư (bể vè) còn tôi thì được anh bạn hộ tống vào bệnh viện Saint Paul gần đó may mấy mũi cho vết thương trên mặt. Chuyện xui xẻo được linh tính báo trước của tôi được những người lớn phán như sau: tôi 30 tuổi tức là 31 tuổi ta. 31 bước qua, 33 bước lại – ai vào độ tuổi này cũng phải bị chuyện xui xẻo lớn. 

Hồi trẻ tôi thường tin người lớn, tin vào chính họ thôi, nên những gì họ nói, họ bàn tôi cứ đinh ninh là vậy. Lớn thêm mươi tuổi, nhờ kiến thức thu thập được trên sách báo, tôi thiên về giải thích mấy chuyện dị đoan ấy theo khoa học. Tất nhiên không phải chuyện gì khoa học cũng giải thích được.

Nhưng kinh nghiệm cho tôi biết rằng, giác quan thứ sáu hay linh tính thật sự đang tồn tại trong thế giới loài người. Chỉ có điều là, khi “có” linh tính, ta phải thật bình tĩnh, đừng tạo cơ hội cho nó chiếm lĩnh ta. Hãy tìm cách ở bên cạnh người thân và cố gắng nghĩ về những điều vui vẻ. 

Gửi bình luận

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s